1,
Địch Nam, y như tên của hắn,chính là một trạch nam.(*)
Theo tính toán thì lần cuối hắn ra khỏi nhà đã là chuyện của bảy tháng trước. Lần rời nhà kia cũng chỉ vì cô của hắn lên xe về nhà chồng. Ba mẹ và em trai hắn phải dùng dây thừng trói lại, ép hắn mặc đồ tây đem đến bữa tiệc.
Lần ra khỏi nhà đó đã đem đến cho hắn một thay đổi rất lớn.
Ở bữa tiệc, ba mẹ hắn còn đặc biệt bố trí cho hắn ngồi cùng với một đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi để tiện “trao đổi”, cùng bàn với một đám nam thanh nữ tú nổi tiếng làm hắn rất không tự nhiên mà khổ sở mãi không thôi. Ngồi đối diện hắn là một người đàn ông, khắp người tản ra một thứ hào quang chói mắt, suýt chiếu mù luôn mắt hắn luôn. Cuối bữa tiệc vì quá căng thẳng hắn liền ngất xỉu tại chỗ.
Sau lần đó, ba mẹ và em trai cũng không dám ép hắn ra khỏi nhà nữa. Địch Nam cứ thế tiếp tục hưởng thụ cuộc sống của một trạch nam. Cả nhà hắn sau khi di cư sang Úc, để lại một mình hắn ở trong một căn biệt thự nhỏ. Bình thường, mọi đồ dùng phục vụ nhu cầu sinh hoạt hàng ngày đều được hắn mua qua mạng, ví dụ như, quần áo, dày dép, nồi niêu xoong chảo, gia vị, xì dầu… vân vân. Hắn thích mua sắm online đến mức, hàng loạt rau quả đều chất đầy từ ngoài cửa nhà đến trong tủ lạnh. Tóm lại, Địch Nam sống hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Ngoại trừ hai ngày cuối tuần có một bác gái đến dọn nhà hoặc phải gọi người đến sửa đồ đạc hỏng hóc gì đó, hắn sẽ chẳng bao giờ gặp bất kì sinh thể sống nào khác.
A, thực ra còn một người nữa, người này chắc chắc không thể thiếu. Đó chính là anh chàng nhân viên chuyển phát nhanh.
Vì nhà Địch An ở ngoại ô nên chẳng có ma nào chịu nhận chuyển phát đến tận cửa, trừ cái hãng ESX chậm như rùa ra thì chỉ còn hãng HXH phục vụ với chi phí rất đắt.
Phụ trách khu này vốn là một bác trung niên hơn 40, nhưng sáu tháng trước, đại khái từ sau vụ tiệc cưới, thì lại đổi thành một thanh niên đẹp trai 25 tuổi, Địch Nam chưa từng nhìn kĩ qua người này nhưng chỉ cần qua giọng nói Địch Nam chắc chắn đây là loại trai đẹp ai ai cũng chào đón.
Hừm, đây chính là kiểu người mà hắn ghét nhất, loại người lúc nào cũng phóng ánh sáng chói lọi làm mù mắt người khác.
Chính vì thế Địch nam phải đè nén ham muốn mua mua sắm online của mình hoặc tính toán thời gian sao cho tất cả các kiện hàng đều đến cùng một ngày, giảm tối thiểu số lần gặp mặt tên chuyển phát nhanh đep trai luôn phát sáng kia.
Hai ngày trước, sau khi vừa mới gặp nhân viên chuyển phát nhanh nọ, hắn không thể tìm thấy ổ cắm chữ U của mình đâu cả nên đành phải lên mạng đặt hàng lại, tiện thể hoàn trả những đồ linh kiên phần cứng bị lỗi. Theo dự tính thì khoảng hôm nay sẽ nhận được hàng. HXH luôn nổi tiếng với vận tốc chuyển phát của mình, hoàn toàn trái ngược với độ chậm chạp của hắn.
Đich Nam đang định lên mạng thì bên ngoài truyền đến một giọng nam sang sảng “Địch tiên sinh, ngài có bưu kiện chuyển phát nhanh.”
A, thật đáng ghét lại là hắn sao? Tại sao còn chưa chuyển đi vậy?
Dù trong bụng không ngừng oán trách, Địch Nam vẫn phải nhấc mông khỏi ghế đi mở cửa.
“Đich tiên sinh, chào buổi chiều.”
Tên đẹp trai khốn khiếp lại nở nụ cười mê người, hai hàm răng trắng sáng chói làm đau mắt người khác muốn chết.
Thật đáng ghét, có ai bảo ngươi cười sao? Mắt mở không nổi mất.
Đich Nam liền cúi đầu càng thấp. Lúc nhận bút kí tên, hắn vô tình chạm phải tay nhân viên chuyển phát kia, nhân ra nhiệt độ của đối phương, Địch Nam vội vàng rút tay về.
Lúc kí tên, hắn chợt nhớ đến đống đồ bị bọn bán hàng bất nhân lừa đảo, Địch Nam khẩn trương dừng tay hỏi: “Tôi muốn xem đồ trước khi ký nhân có được không?”
“Dĩ nhiên là có thể.” Không hổ là HXH chất lượng cao, nhân viên chuyển phát lập tức đồng ý.
Đang định mở đơn hàng, Địch Nam chợt nhớ đến điều gì đó, không tự nhiên nói “Thôi quên đi, không cần kiểm tra nữa.”
“Sao vậy?” Nhân viên chuyển phát ngạc nhiên hỏi: “Chỉ cần kiểm tra một chút là được rồi, công ty chúng tôi luôn khuyến khích khách hàng kiểm tra đồ trước khi kí nhận.”
“Không có gì… không cần kiểm tra nữa.” Địch Nam vội vàng cầm bút kí tên.
Nhân viên chuyển phát nhanh bắt lấy cổ tay phải của hắn, trầm giọng nói :” Bên trong có gì không tiện để người khác nhìn thấy sao?”
(* ): Địch và Trạch đều được đọc là [zhai]
2.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông trước mặt khiến Địch nam cảm thấy mình sắp bốc cháy đến nơi, hoảng hốt muốn tránh ra :” Không… không có gì không tiện nhìn thấy cả…”
“Nếu vậy tại sao lại không mở ra chứ?”
“Chẳng vì cái gì cả, tôi không muốn mở thì sẽ không mở, tôi là khách, tôi thích hay không là chuyện của tôi…” Địch Nam hoảng loạn giãy dụa, nhưng một kẻ suốt ngày nằm nhà như hắn làm sao đọ nổi với một người cơ bắp như thế kia chứ. “Cậu, mau thả… Buông ra!”
“A, xin lỗi, tôi không làm thương anh chứ?” Nhân viên chuyển phát nhanh liền buông cổ tay Địch Nam ra, nhưng sau đó dường như lại có ý không muốn.
“Lại nói tiếp, công ty chúng tôi gần đây vừa mới đưa ra một chính sách, nếu hàng chuyển phát không có sự xác nhận của khách hàng thì sẽ không được kí nhận. Bởi vì gần đây đã xuất hiện nhiều đường dây lừa đảo, đổ lỗi cho nhân viên chuyển phát thay đổi đồ bên trong, đòi công ty chúng tôi phải bồi thường thiệt hại. Tôi biết Địch tiên sinh không phải người như vậy nên tôi đã không nói với anh, nhưng đây là chỉ thị của công ty, tôi không thể không làm theo.”
“Lừa đảo cái gì, cậu không thấy việc này là không cần thiết à?” Địch Nam có phần hoảng loạn nói. “Tôi sẽ không lừa các cậu đâu nên cứ yên tâm đi!”
“Tôi đương nhiên tin tưởng anh. Nhưng đây lại là quy định của công ty, tôi chỉ là một nhân viên chuyển phát nhỏ, chuyện này tôi bắt buộc phải tuân theo.”
Địch Nam kiên quyết không mở hộp, người thanh niên lại có ý định kiểm tra, hai bên giằng co nhau mãi không xong.
“Đich tiên sinh, tại sao anh cứ kiên quyết không cho tôi kiểm tra hàng?” Người thanh niên hỏi.
“Chẳng vì cái gì cả! Tôi chỉ không muốn kiểm tra thôi!” Nam thanh niên ngày càng dùng sức , Địch Nam vừa trả lời vừa thở hổn hển, hô hấp có chút khó khăn.
“Thật sao?” Người thanh niên hoài nghi nhìn Địch Nam. “Địch tiên sinh, anh cứ khăng khăng như vậy không phải rất đáng ngờ sao? Phải chăng trong này có gì đó phạm pháp —— hay là súng?”
“Không phải!” Địch Nam lùi ra sau “Kiện hàng này tôi không ký nhận nữa, cậu mang về đi!”
“Vậy là bên trong chắc chắn có cái gì đó.” Nam thanh niên giọng bỗng trở nên nghiêm trọng. “Thân là công dân của Trung Hoa Dân Quốc, tôi hoàn toàn có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của cộng đồng, trình báo tất cả các hành vi trái với pháp luật. Căn cứ vào điều 128 khoản 1 Bộ luật hình sự, mọi tổ chức cá nhân đều bị cấm tàng trữ sử dụng trái phép các loại súng ống, đạn dược.” Nghe người trước mắt sắc mặt ngày càng trở nên nguy hiểm, Địch Nam vội vã giải thích:” Súng ống cái gì! Tôi cả năm chẳng bước ra khỏi nhà một lần, bạn bè không có, kẻ thù lại càng không, vậy thì mua súng làm cái gì?!”
“Khả năng này cũng không phải là không có.” Tiếng nói vừa trầm thấp lại vừa như có chút ý tứ trêu chọc, nhưng Địch Nam vì quá hoảng loạn nên không nhận ra điều này. “Gần đây xảy ra rất nhiều vụ mất tích của các thiếu nữ trẻ, mà hình như tất cả bọn họ đều ở phía vùng này.”
Địch Nam trở nên hoảng sợ, cả người phải dựa vào cửa, giọng run run nói :“ Không liên quan đến tôi. Tôi không tàng trữ súng ống cũng chưa từng dụ dỗ trẻ vị thành niên. Dù cậu có kiểm tra thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào có súng đâu.”
“Vậy để cẩn thận, tôi sẽ vào trong nhà anh kiểm tra đồ được chứ?”
Địch Nam vốn không tình nguyện nhưng đành phải tránh đường cho người thanh niên vào nhà. Nam thanh niên ở thềm cửa cởi giầy, mang đôi dép trong nhà Địch Nam đã chuẩn bị, bước vào trong phòng khách ngồi.
Địch Nam đáng thương chưa từng trải qua tình cảnh này, cứ như thế để một người vào nhà vừa mang theo ý châm chọc mà Địch Nam không hề hay biết. Người đàn ông mang vẻ mặt chính nghĩa , giữ chặt chiếc hộp, từ từ mở ra, đến khi hiện ra vật bên trong thì vô cùng kinh ngạc.
Đich Nam thấy y như vậy, trong lòng liền hoảng hốt :”Lẽ nào là súng thật?! Mấy tháng gần đây hắn nhận được rất nhiều kiện hàng trêu đùa quái đản. Lẽ nào “thứ đó” thực sự là súng?!”
“Là…là cái gì vậy?” Địch Nam vội đứng dậy, kéo lại chiếc hộp, khi nhận ra bên trong là cái gì thì vẻ mặt trở nên rất khó coi.
“Thật không nghĩ lại là loại đồ này.” Nam thanh niên châm rãi nói, trên môi tiếu ý rất rõ ràng. Thanh âm sang sảng trước đây giờ trở nên có chút nhục dục, dâm loạn.”Nhìn không ra Địch tiên sinh lại là loại người này, anh thực sự thèm khát người khác đến vậy sao?”
_________________________________
Mèo: Chương sau có H ~~~ *v* thực ra từ sau toàn H là H thôi T.T