4.
Người đàn ông trước mặt lấy ra một lọ dầu bôi trơn, đổ đầy ra lòng bàn tay bên trái, bôi đầy cái trứng rung, phần thừa còn lại đọng thành từng sợi kéo dài trên sàn nhà.
“Tách… tách…”
Dầu bôi trơn nhỏ từng giọt trên mặt đất, âm thanh nhỏ bé ấy lúc này như tiếng bom nguyên tử đang nổ trong đầu Địch Nam.
Địch Nam cắn chặt răng cố không để nước mắt chảy xuống. hai chân kẹp chặt chống lại sự xâm phạm của người đàn ông kia.
Nhưng Địch Nam là loại người trói gà không chặt, ra sức giãy dụa. Nam nhân dung lực nâng chân của hắn, tách ra hai bên, chôn hai chân vào giữa. Tư thế của hai người lúc này giống như kiểu hai người bạn thân đang đối mặt trò chuyện, chỉ khác ở chỗ cả hai nửa dưới đều trần truồng. Hai chân tách ra khiến Địch Nam trông lép vế một cách rõ ràng. Còn người kia cả người vẫn mặc bộ đồng phục màu xanh lam, khóa kéo áo không biết mở ra từ lúc nào làm hơi lộ ra lồng ngực rắn chắc tỏa ra một sức mạnh nam tính khó tả, Địch Nam người trông lại vô củng mỏng manh yếu đuối. Vừa chảy mồ hôi Địch Nam trong lòng vừa thầm chảy nước mắt: Làm sao hắn có thể dáng người tốt như thế chứ! Có mười hắn cũng không phải đối thủ của người này.
Thể lực cách xa nhau khiến Địch Nam bỏ luôn ý định tiếp tục vùng vẫy, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ thứ hai: cứ để hắn tới đi, dù gì cũng không phải phụ nữ, trinh tiết cái gì chứ… mây trôi, tất cả coi như mây trôi qua. Chỉ cần hắn không phản ứng thì không khác nào gian thi cả. Ta sẽ đảo lộn ham muốn của ngươi! Đảo lộn!
Nhưng sự việc diễn ra lại không hề như những gì Địch Nam nghĩ.
Vừa rồi Địch Nam hắn đã lĩnh giáo qua thân thủ nhanh nhẹn của người kia, qua nhiều lần gặp mặt, Địch Nam nhận ra, nhân viên chuyển phát nhanh thuận tay trái. Đại đa số người như vậy sẽ thuận tiện khi dùng tay trái hơn nhưng điều đó cũng không có nghĩa tay phải của họ là đồ bỏ đi. Tay phải của họ nhanh nhẹn hoàn toàn không kém gì tay trái.
Nam nhân đổ dầu bôi trơn ra tay, đặt Địch Nam nằm dưới, tay vuốt nhẹ xung quanh cái động nhỏ, chuẩn bị quẫy nhiễu nơi ấy. Địch Nam lập tức không chịu nổi kích thích ở hạ thân toàn thân liền trở nên vô lực, cái động nhỏ lúc đầu cố tình co rút nay đã nhẹ nhàng thả lỏng. Nam nhân kia rất dễ dàng đưa một ngón tay vào trong.
“Đừng——— không được——–“ Dị vật xâm phạm làm Địch Nam phát ra một tiếng rên rỉ, không phải vì đau đớn mà vì một cảm giác kì diệu khó tả—— m* kiếp lần đầu tiên của mình lại để tên này cướp mất!
Địch Nam thỉnh thoảng cũng sẽ mộng xuân. Nhưng không phải là nằm dưới một người đàn ông cao lớn, có nam căn giống hắn như thế này! Hắn cũng không phải một cô gái dịu dàng da dẻ mềm mại thơm mát!
Hậu môn bị nam nhân chiếm mất khiến hắn càng siết chặt mãi không thôi. Tiếng “ô” thảm thiết của Địch Nam không hề mảy may làm người kia động lòng, liền đưa ngón tay thứ hai đi vào.
“Thật chặt… không giống với loại thường chơi chút nào…”
Nam nhân vừa nói vừa đâm trúng điệm nhạy cảm sâu bên trong, cơ thể gầy yếu của Địch Nam dung sức dãy dụa, bật dậy chửi ầm lên:” Con m* ngươi mới chơi đùa! Ta cũng không làm phiền gì ngươi, không phải ngươi mới là kẻ có lỗi hay sao?!”
Những từ ngữ diễn đạt lời tục tĩu tầng lớp thượng lưu như Địch Nam không bao giờ dung, đây là lần đầu hắn thốt ra những lời này. Địch Nam trước sau cũng là công tử nhà giàu, dù không phải loại danh gia vọng tộc nhưng cũng là con cháu nhà quan học Nho giáo. Hắn từng được giáo dục đến mức không thể nào mở miệng phun ra những lời nói khiếm nhã.. Hai là hắn rất hiếm khi gặp người ngoài, trong nhà cũng chẳng có ai, nếu có la lối thì chắc cũng chỉ nói nói với ma, không chừng có kẻ tưởng hắn bị mặc bệnh tâm thần mất.
Ôi, không chỉ lần đầu tiên nằm dưới mà mặt đằng trước cũng bị tên khốn kia cướp mất.
“Ai dạy anh những lời lẽ thô tục này?” Nam nhân có vẻ rất không hài lòng với Địch Nam, hạ giọng chất vấn như kiểu các anh chị đàn trên dạy dỗ trẻ nhỏ. “Nói lại lần nữa tôi sẽ đánh cái mông anh!”
Địch nam nghe xong thì nổi giận:” Ta nói m* kiếp m* kiếp m* kiếp con m*nó con m* nó! Ngươi cũng phải con m* nó bố mẹ ta! Ngươi con m* nó buông ta ra, nhìn cái gì mà nhìn!”
Uy phong đúng là cần thiết. Địch Nam lần đầu trong đời chửi bậy nhiều như vậy, ngực cũng thật thoải mái. Lúc này hắn thấy mình đúng là một thằng đàn ông đích thực! ( =)))))))))))) )
Tuy nhiên, cảm giác ấy cũng không kéo dài bao lâu, ba giây sau lặng lẽ quan sát thái độ của người trước mặt, miệng lập tức im bặt————– vẻ mặt của nam nhân kia thật khủng bố.
Trước kia điều Địch nam luôn thấy là một cậu thanh niên đẹp trai có nụ cười rực rỡ, một người nhiệt huyết và trong sáng nhưng giờ đây vẻ mặt của nam nhân kia lại vô cùng u ám, lạnh lẽo. Địch Nam sợ hãi đến mức toàn bộ khí thế đã bay mất dạng.
“Sao không hét lên nữa?” Nam nhân vẻ mặt lãnh đạm nói “Vừa rồi anh rất cố gắng đấy.”
Địch Nam vẫn không phục, nhỏ giọng nói:”Ngươi cũng không phải cha mẹ ta…lấy gì mà dám dạy dỗ người khác!”
Người kia hừ lạnh một tiếng: ”Tôi sẽ cho anh xem tôi có dạy dỗ anh được không!”
__________________________________
Chương sau có thịt :3